Anh ngược cả gió, trôi theo mây, hòa vào mưa, tan trong nắng…
Anh đi tìm em… Tìm em giữa muôn vàn nỗi nhớ…
***
Rảo bước với gió… nghe gió khẽ thì thầm đôi câu hứa, gợi nhắc những kỷ niệm xưa cũ.
Nhẹ bước cùng mây… nghe lòng bỗng miên man, nghe mong manh lắm những hy vọng.
Lê bước trong mưa… nghe rả rích ưu tư, nghe nặng trĩu những nỗi sầu.
Vội bước theo nắng… nghe thương yêu hao gầy, nghe hiu hắt có nỗi nhớ bâng quơ.
Ngược bước em đi… lặng tim mình, nghe thổn thức những niềm đau…
Bởi con đường tôi và người từng chung bước đôi khi lại quá dài và rộng nên người chẳng đủ can đảm mà bước cho trọn. Thế nên người rẽ lối, chân bước về một con đường nhỏ hơn, ở đấy có ước mơ nhỏ hơn cùng một người-không-phải-tôi. Và tôi vui vì người hạnh phúc, nhưng lòng tôi lại chẳng thể nhếch môi cười…
Đã lâu những niềm đau này chẳng ai buồn khơi gợi, mấy ai vui khi nhớ về… Tất cả chỉ là hai từ “Im lặng”. Im lặng để mọi thứ ngủ vùi, cho những gì thuộc về ngày hôm qua bước vào dĩ vãng. Tôi khóc, người khóc. Tôi khóc vì đánh mất một người con gái tôi yêu hơn cả sinh mệnh, là niềm hân hoan tôi từng có. Người khóc, vì phải tạm biệt những gì đã thân thuộc, đã gần như là hơi thở của người. Chia tay, ai mà không đau?
Mãi những ngày về sau, tôi trách người nhưng rất nhẹ. Bảo tôi ghét người, tôi chẳng thể. Để tôi hận người, tôi càng không. Bởi sau tất cả tình yêu mà hai ta từng có, chẳng có điều gì nhỏ nhen, ích kỷ nào có thể hiện hữu.
Cho tất cả an nhiên người đánh đổi trong suốt một năm qua, cho mọi niềm vui tôi cược thua người. Tôi chưa bao giờ muốn làm tổn thương người, vậy nên tôi luôn giành về mình phần đau, giữ cho người niềm vui cuộc sống người đáng được có. Tôi biết đi bên tôi là người đã thiệt thòi quá nhiều điều, nên hãy xem như đó là những gì còn lại tôi có thể làm cho người.
Hôm nay đây, tôi kỷ niệm một tình yêu đã chết! Khi hai người chia tay, không có nghĩa là họ hết yêu, chỉ vì đã chẳng thể tiếp tục được nữa. Vậy nên họ dừng lại, rẽ về hai phía-không-nhau, bước đi…
Tôi đã từng không chỉ một lần nghĩ rằng mình sẽ là người đi cùng người đến cuối cuộc đời, sẽ cùng người bước từng bước vào lễ đường trải thảm đỏ đầy hoa hồng giữa một bầu không khí thiêng liêng, đầy xúc động, sẽ là người đeo vào tay người chiếc nhẫn hôn ước như một minh chứng rõ ràng nhất cho tình yêu của hai ta, sẽ kề bên người hôm nay, ngày mai và cả những ngày về sau. Đẹp quá phải không? … Ừ, thì tất cả sẽ đúng như vậy, như một kịch bản hoàn hảo mà tôi đã viết nên cho chúng ta. Hóa ra tôi quên mất rằng kịch bản dù đã viết vẫn có thể thay đổi, hẹn ước đã trao vẫn có thể khước từ. Và người cũng vậy, đã không còn là của riêng tôi ngày nào ta chung đôi…
Tôi đã trách, đã rất ghét người, thậm chí có chút oán giận trong suốt những ngày tháng ấy. Nhưng, cuối cùng vẫn chỉ còn một chữ yêu tôi giữ lại đây cho riêng mình. Vẫn chẳng thể nào thật sự ghét người, không cách nào oán giận như tôi từng mong. Có lẽ khi đã quá yêu một người hơn cả bản thân mình thì tất cả những lỗi lầm đều có thể được dễ dàng gạt bỏ, chỉ như những sai phạm nhỏ nhặt nhất mà thôi. Tình yêu khiến người ta từ đó mà trưởng thành, khiến người ta học được cách bao dung. Bao dung không phải để thấy mình lương thiện, cũng đâu phải để nhận về một tiếng tốt nơi người khác, cũng chẳng vì bất kì điều gì cả, bao dung để mình đừng bị ám ảnh bởi những hận thù, để tự giải thoát mình khỏi những nhọc nhằn đeo bám suốt đêm thâu, và để hiểu rằng mình vẫn còn muốn nắm lấy bàn tay thân thuộc ấy…
Những ngày tháng không còn người, tôi đã cố gắng thay đổi tất cả, từ những thói quen thường nhật khi người còn bên tôi cho đến những thói quen trước giờ chưa hề có. Tôi đã bao lần dặn lòng mình, thậm chí là phải dùng cả những cách khắt khe nhất để buộc mình phải quên người đi, nhưng cuối cùng vẫn là tôi không thể! Vẫn những cảm xúc đong đầy dành cho người, vẹn nguyên như ngày ấy người ngoảnh mặt cất bước không về.
Hóa ra tất cả vẫn ở đây, ngay chính tại nơi nay – ngực trái đầy những chấp cố mà dù lý trí đã bao lần minh mẫn xoa dịu giùm nó những vết thương nhức nhối khi trái gió trở trời. Là tại con tim này vẫn cứ mặc cả với thời gian, vẫn chẳng ngoan ngoãn để thời gian làm tròn bổn phận của nó là làm phai mờ đi mọi thứ, lấp đầy những khoảng lòng đầy những hố sâu lồi lõm…
Những điều đã qua đi là bất khả vãn hồi. Dù muốn dù không cũng chẳng thể trở lại vẹn nguyên vị trí ban đầu. Tôi và người, cả hai chúng ta đều đang bước đi trên hai ngã rẽ mà chúng ta đã chọn.
Nếu có ai hỏi tôi rằng tình yêu tôi dành cho người là bao nhiêu, tôi sẽ nói rằng tình yêu tôi dành cho người chỉ nhỏ thôi, nhưng vừa đủ để vì nó mà tôi chấp nhận bỏ qua tất cả dù người lầm lỗi gì. Vậy đấy, nếu sau này người vẫn nhớ rằng đã từng có một chàng trai yêu người như thế thì hãy mỉm cười thật tươi nhé. Để tôi vẫn luôn yên tâm rằng rời xa tôi là quyết định sáng suốt của người.
Tôi đã từng nghĩ rằng mình có gì không bằng anh ấy, để người phải chọn cách rời xa tôi. Thật ngờ nghệch quá phải không, bởi dù tôi có bằng hay không bằng, dù xứng hay không xứng, chỉ cần trái tim người lỗi một nhịp vì ai đó cũng đã là quá đủ cho mọi lý do. Khoảng thời gian chúng ta yêu nhau cũng không bằng một lần trái tim người khẽ lỗi nhịp vì anh ấy… Vậy đó!
Nhiều lần tôi viết cho người cũng là viết cho chính mình, bởi tôi biết sau tất cả mọi chuyện đã qua, trái tim này vẫn còn nhiều cố chấp dù bao lần lý trí buộc nó phải buông… Làm gì có ai làm mình đau nếu không được sự đồng thuận của chính mình, suy cho cùng cũng chỉ là tự mình đeo mang sầu não mà thôi. Ừ thì những nỗi đâu tôi đeo mang suốt thời gian qua, hôm nay tôi sẽ rũ bỏ tất cả để cho nhẹ lòng, để tôi được trải lòng mình ra mà sống.
Quá khứ đầy những ảo ảnh, hiện thực tồn tại trong hôm nay, tương lai phủ một màn sương trắng mờ… Tôi đã sống quá nhiều với nỗi đau, quá đủ cho quá khứ. Thời gian thật sự chẳng chữa lành được điều gì cả, nó chỉ khiến mọi nỗi đau nghẹn ngào rồi cũng phải uất lặng. Duy nó chỉ biến tôi và em thành hai con người hoàn toàn khác – những kẻ trong nhau đã từng là tất cả…
Tất cả chững lại ở đây thôi người ạ, bởi tôi sẽ không ngốc đến nỗi tự làm mình đau thêm một lần nào nữa. Có lẽ xót xa mãi rồi cũng hóa ngọt ngào, tất cả đã thật sự ngủ vùi nơi con tim đầy vết chai sạn này. Tôi và người, chúng ta chỉ thuộc về nhau của đúng ngày hôm qua, thì ngày hôm nay hà cớ gì cứ mãi tiếc nuối nữa? Hãy để mọi thứ trôi vào miền ký ức của chung hai đứa, để những gì đã yên ngoan đừng trở mình thức dậy sau bao giờ phút trăn trở dầy khó nhọc. Tôi và người, cả hai chúng ta đã là quá khứ trong nhau, vậy nên đừng để chúng ta – cả hai con người-đã-cũ – chạm vào hiện tại hòng làm xáo động nó. Hãy để hiện tại như mặt nước phẳng lặng tựa im nghe đến tĩnh nhất chuyển động của một chiếc lá vàng rơi, mà xôn xao cả mặt hồ…
Tôi chúc người hạnh phúc! Vì rồi tôi cũng sẽ hạnh phúc, người lạ đã từng quá đỗi thân quen ạ…
Mùa chưa sang bởi vướng những câu thề
Niềm đau chẳng đủ che ngày lạnh giá
Chút hương xưa vờn đây theo gió lạ
Thương mảnh hồn trượt ngã dưới thềm rêu.
- Lê Hoàng Du Long - dulong.hoangle_0708@
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét