Hẳn là chiều muộn, em theo dòng người chen chúc chật hẹp trên những tuyến phố giờ tan tầm, không chọn đi thẳng một mạch về nhà mà vòng vèo đâu đó, mua một vài món đồ ưng ý, thả trôi những phiền muộn cho cơn gió cuối ngày. Ngày cứ thế tàn, nhanh thật nhanh.
Hẳn là đêm mùa Đông, tự tình trong chăn ấm và vùi mình trong những quyển sách còn thơm mùi giấy mới, em thả rong chút cô đơn tĩnh mịch, vờ như quên đi những nỗi nhớ mơ hồ. Đêm cũng cứ thế trôi, vệt nước mưa đậu ngoài hiên cửa sổ loang loáng buồn như giọt nước mắt tủi thân.
Hẳn là những ngày xa nhau em không nhắc nhớ về kỷ niệm, không cố gắng kiếm tìm một hơi ấm quen, không lục lọi trong tâm trí một bóng hình thân thiết. Chỉ là những ngày xa nhau chưa đủ dài, chưa đủ lâu, chưa đủ làm tim nghe buốt nhói.
Cuộc đời này vô thường ngạo nghễ, em nhận ra rằng không ai là của ai, riêng ai. Chặng đường ta đi có chung đường cùng lối cũng không có nghĩa là sẽ mãi bên cạnh nhau mãi về sau như vậy. Nhiều người hay bấu víu vào một lời hứa như gió thoảng, muốn gắn bó với một ai đó đến đau lòng. Nhiều người có ý nghĩ phụ thuộc vào một người khác đến biếng nhác tâm hồn. Đó có hẳn là yêu không?
Sẽ có những ngày em cho mình chút tự do tự tại, thích xuống phố một mình, thích la cà quán xá. Những ngày ấy em là em, độc thân, tự tin và kiêu hãnh.
Sẽ có những ngày em không cố níu chân ai, không cố tìm tay ai nắm vội, cũng không ngã nhào vào một mối quan hệ không có tương lai. Những ngày ấy em vẫn là em, vẫn độc thân, vẫn tự tin và kiêu hãnh.
Sẽ có những ngày em cho mình quyền tự do chọn lựa. Hoặc là yêu, hoặc không là gì cả. Những ngày ấy em được thỏa sức với công việc, với gia đình và bè bạn. Em vẫn nhủ rằng, yêu để hạnh phúc chứ đừng yêu để khổ đau.
Những ngày ấy đến mau thôi, khi mà anh không còn làm tim em đủ ấm, chuyện tình mình loay hoay hoài mê mải cũng chỉ như một mê cung đi lạc, cả hai trái tim cùng lạc, về những hướng xa nhau.
Những ngày ấy đến mau thôi, ngày mà vòng tay ôm không siết chặt, ngày môi kề môi trao nhau nụ hôn hờ hững, nước mắt cũng cạn khô không biết khóc nấc cho một chuyện tình buồn.
Đã có lúc em mong những ngày ấy thôi đừng đến. Nhưng nếu cố chấp nối dài những thương tổn trong nhau thì chi bằng giải thoát cho nhau. Anh đường anh và em đường em, hai đường thẳng song song không bao giờ vướng vào nhau thêm một lần nào nữa. Anh sẽ ổn và em cũng vậy.
Rồi, sẽ có những ngày, chúng mình lãng đãng quên nhau.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét