Một cậu con trai lặng lẽ đứng bên đài phun nước trước thư viện, vì dáng cậu cao nên bóng nắng chiếu vào, đổ thành một cái bóng dài quét xuống mặt đất. Trên tay cậu là chiếc giá vẽ được gắn một bản vẽ dang dở, còn miệng thì dường nhu đang lẩm nhẩm một bài hát tiếng Anh nào đó nghe rất quen, nhưng bất giác không tài nào nhớ nổi.
Chiếc máy ảnh trong tay tôi vô thức giơ lên, những khuôn hình trước mắt lọt vào ống kính.
Cậu ấy bất giác quay người lại, dưới ánh nắng uể oải giữa trưa mùa đông, bước đến cạnh chỗ tôi đang đứng.
- Hey, cậu vừa chụp tôi đó hả? Này, đang yên đang lành sao lại chụp ảnh người ta cơ chứ!
Vì cậu ấy quá cao nên tôi luôn phải ngước lên, ánh nắng đổ xuống làm tôi bất giác cảm thấy khó tìm được điểm nhìn chính xác. Chỉ biết ánh mắt cậu ấy nhấp nháy tinh nghịch, môi nhếch lên một nụ cười, hệt như một đứa trẻ phát hiện ra có người ăn vụng vậy.
- Đừng nhận vơ, tôi đâu có chụp cậu, tôi chụp đài phun nước đấy nhé!... Này, sao cậu lại lấy máy ảnh của người khác thế hả, trả đây!
- Ê, rõ ràng là chụp tôi đây này còn chối nữa. Hầy, góc này không đẹp lắm, để tôi ra kia cho cậu chụp lại nhé!
- Cậu…
- Ầy, chưa quen biết gì mà như này, có phải là thất lễ với tôi quá không…
- Trả máy cho tôi!
- Này, làm gì mà nghiêm túc vậy, tôi chỉ đùa thôi mà… ấy, đừng có khóc…
Rất lâu sau này tôi vẫn tự hỏi, nếu như chúng tôi không gặp nhau ngày hôm đó, có phải quãng thời gian sau này sẽ khác đi, tôi sẽ không phải trải qua những chuyện dài thật dài, cả hạnh phúc, lẫn khổ đau, cả những sự chọn lựa rơi nước mắt.
Thế nhưng, dù sớm hay muộn ai chẳng phải trưởng thành, chỉ là người đó đã khiến tôi có một quá trình trưởng thành gian nan hơn một chút. Để từ đó, chúng tôi mới có thể nhìn lại quá khứ, và không hối tiếc về những gì đã qua …
Bởi vì còn trẻ, nên chúng tôi có tình yêu, cũng có cả sự dũng cảm theo đuổi những gì trước mắt.
…
- Chị, hình như là em thích một người…
Tôi chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó, cô em gái nhỏ vẫn rụt rè nhút nhát lại dựa vào vai tôi, và bình thản nói ra một bí mật khiến người khác giật mình như thế.
- Hả? Ai? Từ bao giờ? Sao cô dám yêu đương khi còn tí tuổi hả?
- Chị, đừng bắt chước mẹ nữa, em nói nghiêm túc đấy!
Một sự trùng hợp ngẫu nhiên , em trai của Hạnh chính là đàn anh khóa trên cùng trường cấp ba của nó, cũng vừa vặn là sinh viên cùng trường với tôi. Thực ra thì cũng đúng thôi. Trái đất tròn lắm, còn chúng tôi vốn dĩ quá nhỏ bé để hiểu được, có những mối dây liên hệ lẫn nhau giữa người với người, có vẻ là tình cờ, nhưng kỳ thực cũng như là được sắp đặt trước.
- Được rồi, thế thằng đó là thằng nào?
- Chị, thằng cái gì, anh ấy được lắm…
- Được là thế nào, không kể sao biết, kể cho chị nghe thì chị mới xem nó được không chứ!
- Nhưng em chẳng biết kể thế nào cả, nói chung là em cũng chỉ yêu đơn phương thôi. Vì anh ấy cũng không hề biết em là ai…
- Thích cậu ta lắm hả?
- Thích lắm, rất rất thích, nói chung là thích không giải thích nổi…
- Haizz, nếu thích thì phải nói ra chứ, không thì sao biết kết quả. Tình yêu mơ hồ trừu tượng chẳng bằng tình yêu mắt thấy tai nghe, hiểu không?
Điện thoại nhấp nháy, là Tùng gọi tới. Tôi không rõ chúng tôi bắt đầu yêu nhau từ khi nào. Chẳng là sau cuộc gặp gỡ lãng xẹt kiểu khó hiểu ở đài phun nước hôm ấy, trở thành bạn, rồi cậu ấy nói thích tôi. Còn tôi thì không phủ nhận cũng không khẳng định, chỉ im lặng. Bởi vì tôi sợ hãi, một người dễ khiến người ta có cảm giác yêu thích ngay từ lần đầu tiên như Tùng, tôi sợ sẽ có ngày phải buông tay cậu ấy ra.
Khi đó, tôi thật ngốc nghếch, bởi vì chính vì sự tự ti của mình, tôi đã làm khổ người mà tôi yêu thương.
- Ừ, mình đây!
- Ra đầu ngõ đi, mình đang đợi, hôm nay dẫn cậu đến một nơi!
- Đi đâu thế?
- Cứ xuống đi rồi biết!
Tôi không hiểu cậu ấy muốn đưa tôi đi đâu, vì chúng tôi đi cả ngày trời, vượt ra ngoài thành phố, đi mãi trên con đường cao tốc hút gió. Tôi bất chợt ngửi thấy mùi ngai ngái của đất ẩm, hòa lẫn mùi rơm khô. Tùng vẫn liên tục hỏi tôi có lạnh không, và cậu ấy cũng kể cho tôi vài chuyện lặt vặt chẳng đầu chẳng cuối. Lặng lẽ dựa vào đôi vai vững chắc phía trước, vòng ôm cũng chặt hơn, có lẽ, người đang ngồi phía trước chắn gió cho tôi, quan tâm đến tôi, cũng cần sự an ủi của tôi.
Chúng tôi đến một vùng đất hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của tôi lúc ngồi trên xe. Không phải là cánh đồng hoa cải vàng rực, lãng mạn, cũng không phải mảnh đất toàn cỏ lau trắng muốt mà hễ gió thổi là sẽ tan nhanh vào không khí như cánh bồ công anh nhẹ bẫng.
Tùng đưa tôi đến một mảnh đất bị bỏ hoang, đất cằn đến nỗi cây cối chết hết. Thế nhưng kỳ diệu thay, cậu dắt tôi ngồi xuống bên cạnh một cái cây nhỏ duy nhất còn sống sót, chỉ cao đến đầu gối người.
Cái cây nhỏ vẫn cứng cỏi vươn lên giữa chết chóc và ương bướng sống sót.
- Cậu có biết không, lúc mình phát hiện ra cái cây này, khi đó nó chỉ là một cái mầm non. Suốt 12 năm, nó vẫn chỉ lớn được như vậy. Thế nhưng nó không chết, vẫn xanh tươi.
Tôi yên lặng nghe cậu ấy kể chuyện, khoảng thời gian cậu ấy chứng kiến cái cây trưởng thành, khoảng thời gian cậu ấy từ một cậu bé trở thành một chàng thanh niên, khoảng thời gian mà có những chuyện đôi khi sẽ bị thời gian bào mòn đi để rồi vĩnh viễn bị quên lãng, khoảng thời gian mà sự trưởng thành đau thương buộc người ta phải biến thành một con người khác.
Khi tất cả cây cỏ xung quanh đều chết hết, chỉ có một cái cây muốn sống và bám trụ kiên cường vào sự sống.
Khi mọi thứ xung quanh sụp đổ, có người muốn chết, còn có người lại chọn con đường để sống tích cực hơn.
Phàm là những sự chọn lựa, có thể ảnh hưởng đến toàn bộ cuộc đời.
- Lúc ông ấy bỏ mẹ đi theo người phụ nữ khác, sau đó mẹ mình mất vì không thể vượt qua nổi cú sốc tinh thần, mình đã tưởng như cả thế giới sụp đổ. Mình đã từng muốn chết, một cách hèn nhát. Cái suy nghĩ mà bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy kinh hoàng. Thế nhưng không hiểu bằng cách nào, mà mình vẫn sống.
Cuộc đời là một cái gì đấy thật kỳ lạ, người ta có thể vì một khoảnh khắc nào đó tàn nhẫn đủ để vứt bỏ những người đã từng yêu thương sâu nặng, để sà vào một cuộc tình mới lạ khác. Cho đến khi mọi thứ dần trở nên cân bằng, tất cả những thú vui bắt đầu tắt lịm, mới nghĩ đến chuyện trở về.
Thế nhưng mọi sự hối hận cho đến thời điểm quá vãng đều là những sự hối hận vô ích.
Bố Tùng muốn nhận lại cậu ấy. Hóa ra đó chính là lý do hôm nay cậu ấy đưa tôi đến đây. Phải làm thế nào thì tất cả những người xung quanh chúng ta mới không nghĩ đến chuyện bỏ rơi chúng ta, để rồi khi mọi cơn đau qua rồi, vết thương đã lành lại chút ít, bất chợt trở về để nhận sai?
- Cậu bây giờ nghĩ thế nào?
- Sớm đã coi như người này không tồn tại, mình chỉ là con của mẹ mình!
- Có căm ghét hay hận thù ông ấy không?
- Chẳng còn cảm giác gì hết!
- Nói dối! Thế thì tại sao phải đưa mình tới đây?
- Bởi vì bỗng nhiên cảm thấy quá cô độc, bởi vì sợ hãi, nếu có một ngày cậu cũng như ông ta, đột nhiên ra đi, và mọi thứ sẽ biến mất, không một ai còn bên cạnh mình nữa…
Tôi để Tùng dựa vào vai tôi. Lần đầu tiên một người như cậu ấy, không tỏa sáng rực rỡ, mà bộc lộ rõ vẻ mềm yếu trước mặt tôi. Câu chuyện quá khứ đau thương được kể ra một cách bình thản. Tôi biết, cậu ấy không hề nói dối về cảm giác của mình với bố. Nhưng tôi đau lòng, vì cậu ấy luôn cô đơn và sợ hãi sự cô đơn.
Nếu nói tôi cảm thấy bất an, có lẽ sự bất an của tôi ngàn lần không bằng cậu ấy. Bởi vì đã từng bị quay lưng, nên luôn sợ hãi nhìn thấy bóng lưng bước đi xa dần. Bởi vì đã từng bị bỏ rơi, nên mới sợ một lần nữa đơn độc một mình.
- Tha thứ hay chấp nhận, cũng chỉ là một sự chọn lựa. Nếu tha thứ có thể khiến cậu cảm thấy nhẹ nhàng hơn thì hãy làm như thế! Mình sẽ luôn ở bên cạnh cậu!
- Thật chứ? Cậu sẽ mãi mãi ở bên cạnh mình như thế này, không bỏ đi, cũng không đột ngột biến mất chứ?
- Sẽ không!
- Mình tin cậu!
Ngày hôm đó trở về, chúng tôi không hề nhắc lại câu chuyện ấy. Tùng lại quay về với con người vui vẻ, hoạt bát thường ngày. Có điều, tôi đã loại bỏ cái suy nghĩ một ngày nào đó chúng tôi sẽ chia tay khi trước.
Với tôi bây giờ, quan trọng nhất chính là, kết quả sau này không quan trọng, chỉ cần biết tôi thích cậu ấy, và muốn ở bên cạnh cậu ấy. Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng sẽ không buông tay.
Thế nhưng một vài ngày sau đó, khi Tùng đưa tôi về nhà và ôm tôi thật chặt trước khi chào tạm biệt. Tôi đã bắt gặp Hạnh với một khuôn mặt nhòe nhoẹt nước.
Có những sự trùng lặp thật trớ trêu. Bởi vì người mà cô bé vẫn thầm yêu, lại chính là người yêu của tôi suốt một khoảng thời gian dài.
Ánh mắt oán hận nó nhìn tôi khiến tôi bất giác cảm thấy nghẹt thở. Và vài ngày sau đó, chỉ thấy nó nhốt mình trong phòng, bất kể bố mẹ dỗ dành ngọt nhạt thế nào, cũng không chịu hé cửa hoặc lên tiếng.
Cho đến khi bố tôi phá cửa vào, thì con bé đã ngất lịm trên giường từ bao giờ. Khuôn mặt xanh xao còn nguyên những vệt nước mắt giàn dụa. Một bộ dạng mà bất cứ ai trông thấy đều cảm thấy đau lòng.
Mẹ tôi không ngừng khóc và chỉ ngồi yên bên giường bệnh con bé không rời. Còn bố tôi chỉ qua vài ngày ở bệnh viện, bỗng chốc già hẳn đi.
Hẳn là cuộc sống luôn đẩy con người ta vào những hoàn cảnh buộc phải chọn lựa một cách tàn nhẫn. Vứt bỏ người này, hoặc buông tay với người kia. Bất kể lựa chọn thế nào, cũng sẽ đều phải chịu sự thương tổn quá lớn. Thế nhưng, vẫn phải chấp nhận đánh đổi, bởi vì nếu không, sẽ vĩnh viễn đánh mất tất cả.
- Có phải vì em gái cậu không? Mình thậm chí còn không biết cô bé ấy là ai? Mình đã có lỗi gì? Tại sao phải làm thế này?
- Xin lỗi, Tùng, người sai là mình. Nhưng mình không thể làm khác được. Mình không thể nhìn đứa em gái duy nhất tự làm khổ bản thân, càng không thể buông tay với nó…
- Vì thế nên chọn buông tay với mình sao? Vì thế nên chấp nhận từ bỏ mình một cách tàn nhẫn thế này sao?
- Tùng, mình cũng rất đau khổ, mấy ngày hôm nay mình không thể ngủ nổi. Sự lựa chọn này cứ lởn vởn quanh đầu khiến mình như sắp phát điên. Nhưng xin cậu, hãy để mình đi, bằng không, mình sẽ vĩnh viễn hối hận. Mình không thể mất nó!
- Đừng đi!
Tùng kéo tay tôi, ánh mắt cậu chòng chọc nhìn xuống đất, vô định. Hệt như đứa trẻ muốn níu giữ cái gì đó ở bên, nhưng lại tuyệt vọng bởi vì biết nó sẽ không còn ở bên cạnh mình nữa. Trái tim tôi bất chợt như bị cái gì đó cứa vào, đau đến nỗi nước mắt trào ra.
- Cậu… ngày hôm đó đã hứa sẽ không đi cơ mà… ngày hôm đó còn nói với mình, sẽ không vứt bỏ mình như ông ấy đã từng làm với mẹ con mình cơ mà… Quỳnh, tại sao?
Tại sao? Tôi chỉ có một ước muốn ngay trong khoảng khắc này có thể quay lại ôm thật chặt lấy người con trai đang đứng ở phía sau lưng? Nói với cậu ấy rằng tôi thật sự muốn ở bên cạnh cậu ấy. Mãi mãi. Cho dù có hàng trăm nghìn bàn tay khác muốn chen vào, cho dù ai đó có dùng bất cứ loại sức mạnh nào để tách tôi ra khỏi cậu ấy, tôi cũng sẽ níu chặt lấy không buông.
Nhưng sức mạnh tình thân vốn dĩ không thể từ bỏ. Đó chính là đòn chí mạng cho mối quan hệ vòng cung của chúng tôi. Nếu tôi nhất quyết không buông, tôi sẽ không thể đối diện với em gái mình.
- Đừng đi! Nếu cậu đi, mình từ bây giờ sẽ coi cậu như ông ấy. Vĩnh viễn không tồn tại…
Thế mà tôi vẫn rút tay ra khỏi cậu ấy. Cảm giác như toàn bộ trọng lượng cơ thể bỗng chốc nhẹ bẫng khi không còn điểm tựa. Từ bỏ một người, hóa ra khó khăn đến thế. Có thể khiến cho người ta đau đớn muốn chết, mà không cách nào quay đầu.
Nếu như tôi đã sai, thì cho đến thời điểm này, đã không thể làm lại được nữa rồi.
…
Tôi không gặp Hạnh, chỉ lẳng lặng để lại một mảnh giấy dưới gối con bé lúc nó đang ngủ say.
“Hạnh, chị đã cắt đứt với Tùng rồi. Nếu như biết duyên phận là điều khiến người ta phải rơi vào những hoàn cảnh éo le như thế, chẳng thà ngay từ đầu chị không quen biết cậu ấy. Thế nhưng, mọi chuyện xảy ra đối với em, chị, và cả Tùng nữa, tất cả đều bị tổn thương, vậy thì chúng ta có lỗi gì? Buông tay với cậu ấy, không phải vì em, mà bởi vì chị không muốn tất cả mọi người tiếp tục khổ sở nữa.
Mẹ đã khóc rất nhiều, bố thì gầy đi nhanh quá. Mọi chuyện đau lòng rồi cũng sẽ qua thôi. Chúng ta hãy quên hết đi, và coi như nó chưa từng xảy ra, có được không?”
…
Sau ngày hôm đó, chúng tôi lại về nhà. Bố mẹ tổ chức một bữa tiệc nhỏ mà không gặng hỏi về nguyên nhân câu chuyện, còn chị em chúng tôi vẫn cố tỏ ra vui vẻ. Tuy nhiên ánh mắt chạm nhau, lúc nào cũng chực khóc.
Còn tôi, không nhận được bất cứ tin nhắn, cuộc gọi, hay bất cứ hình thức liên lạc nào khác từ Tùng, giống như cậu ấy đã hoàn toàn biến mất, để tôi trơ khốc với sự ám ảnh về lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau, về cái gạt tay tàn nhẫn của tôi, và về ánh mắt tuyệt vọng của cậu ấy. Nửa đêm tỉnh giấc đã thấy gối đẫm nước mắt, còn bức ảnh chụp chung mà tôi đã đốt dở, rồi lại dập đi, cho vào khung, ôm lấy thật chặt.
Mọi chuyện, rồi sẽ qua. Nhưng nỗi đau, bao giờ mới chấm dứt? Vết thương bao giờ mới lành sẹo?
- Chị, đừng như thế nữa. Em biết em sai rồi, em không nên như thế. Vì em nên chị mới chọn buông tay, cũng vì em mà chị phải khổ.
- Không phải đâu, con bé này, chị chỉ hoài niệm một chút thôi.
- Chị đừng nói dối. Đêm nào ngủ em cũng nghe thấy chị khóc. Nếu chị còn thích anh ấy như thế, thì đừng có để ý đến cảm nhận của em. Thật ra từ lúc tỉnh dậy ở bệnh viện, em đã hiểu rõ mình đã sai rồi. Tình cảm không thể ép buộc, kể cả chị có chia tay với anh ấy, thì anh ấy cũng đâu để ý đến em?
- …
- Không nên vì em mà lãng phí một người yêu thương chị như thế. Em không sao cả, em sẽ sớm quên người không yêu em, và sẽ gặp người khác thật sự yêu thương em. Dù bây giờ em có buồn, có đau lòng, nhưng không vì thế mà em oán hận chị. Chị, chị đã từng nói với em, nếu thích ai đó thật lòng, thì phải theo đuổi đến cùng cơ mà…
- Nhưng đã muộn rồi, chị đã làm cậu ấy tổn thương quá lớn. Sự việc đến ngày hôm nay, cho dù muốn quay đầu làm lại cũng là điều không thể!
- Nếu chị không làm gì hết, chị sẽ mãi mãi ân hận, còn em cũng sẽ mãi mãi mang cảm giác tội lỗi…
Bởi vì tôi không thể quên câu nói của Tùng hôm đó. Ra đi một lần, là không thể quay đầu trở lại. Tôi không thể coi như chưa từng có chuyện gì mà đến xin cậu ấy tha thứ, càng không thể như người bố vô trách nhiệm của cậu ấy, làm đau cậu ấy thêm một lần nào nữa…
Mùa đông năm nay thật dài. Những cơn gió dài lê thê kéo tôi đi vun vút qua chặng đường tưởng như không thấy đích ngày nào. Xe bus dừng, tôi chậm rãi đi bộ đến khoảng đất rộng – nơi có cái cây duy nhất còn sống sót, nơi tôi đã từng hứa hẹn, rồi chỉ trong một thời gian ngắn sau đó, đã nuốt lời. Nơi mà cậu con trai mà tôi yêu đã từng dựa vào vai tôi, kể toàn bộ câu chuyện của cậu ấy, và nói tôi hãy mãi mãi ở bên cạnh cậu ấy.
Tất cả đã trở thành quá khứ, còn tôi đi loanh quanh đoạn ký ức ấy một cách vô định, vì không cách nào bước qua.
Chợt tôi nhìn thấy một dáng người quen thuộc, khi tôi quay lưng định bỏ chạy, thì ánh mắt chúng tôi đã kịp chạm nhau.
- Đừng có chạy, chỉ có kẻ làm sai thì mới phải chạy trốn!
- …
- Nếu cậu bỏ đi một lần nữa, thì chắc chắn, chúng ta sẽ chấm dứt đấy!
- …
- Đồ ngốc, có giỏi thì cậu cứ chạy đi!
Tôi vừa chạy, vừa khóc, nước mắt nhòe nhoẹt làm mọi thứ trước mắt mờ tịt. Tôi như đứa trẻ làm sai, vùng vẫy trong mớ hỗn độn nó tự gây ra, để rồi mất phương hướng, để rồi chỉ biết cách chạy trốn.
Cho đến khi cảm giác toàn thân bị ai đó giữ lại thật chặt. Và một cái ôm mang hơi ấm quen thuộc.
“Chỉ cần đừng từ bỏ mình, chỉ cần đừng có chuyện gì cũng tự quyết định, chỉ cần cậu ở đây… Chỉ cần cậu quay lại, vẫn sẽ nhìn thấy mình…”
Có lẽ, chúng tôi vẫn còn cơ hội. Bởi vì khi còn trẻ, nên tình yêu còn chứa đựng cả lòng dũng cảm.
Sai lầm có thể sửa, nếu như có dũng khí quay đầu…
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét