1. Những ngày đông nhợt nhạt, chỉ le lói vài đốm nắng nhỏ vương trên đường phố, tôi vẫn thường mệt mỏi đi ra ngoài và hòa cùng dòng người xe đông đúc, hoàn thành một ngày làm việc mới của mình. Vốn dĩ cuộc sống này luôn chuyển động, mọi người đều hối hả, riêng tôi hơi tách biệt với nhịp sống của mọi người, tôi cố ý cho những ngày tháng của mình dài lê thê, rất buồn và đáng chán. Giữa những ngày ảm đạm đó, tôi tình cờ bắt gặp em, cô gái cầm chiếc ô màu xám tro, tại điểm chờ của một bến xe bus. Có lẽ đó là lần đầu tiên tôi học cách ghi nhớ biển số xe bus, học cách nhớ những trạm dừng, học cách chăm chú nhìn đồng hồ để chắc chắn một điều rằng, tôi có thể dõi theo cô gái cầm chiếc ô màu xám tro đó.
Một ngày có chút nắng hanh hao vàng, tôi đứng ở điểm dừng quen thuộc, đưa mắt dõi theo em, cô gái cầm chiếc ô màu xám tro. Em có mái tóc dài màu nâu nhạt, làm xoăn đuôi, cố ý đánh rối một chút và chia tóc về hai bên. Những lúc em nghiêng đầu nhìn số hiệu xe bus đang di chuyển đến thì đầu hơi nghiêng về phía trước, những lọn tóc xoăn đung đưa đung đưa, hắt nắng tinh nghịch. Tôi giống như một gã dị hợm khi cứ dõi mắt theo em, nhưng may thay em chưa phát hiện ra ánh nhìn của tôi, em vẫn vô tư và tiếp tục những hành động quá sức đáng yêu của mình. Tôi cũng nhận ra rằng, ngày nào tôi gặp em là ngày hôm đó công việc của tôi trôi qua suôn sẻ, tâm trạng cũng rất tốt, cảm thấy phấn chấn và mong nhớ một ai đó xa lạ, mong nhớ những điều xa lạ, vốn dĩ không thuộc về quá khứ.
Một lần khác khi trời giăng những cơn mưa nhỏ, từng hạt mưa li ti đâm xuống lòng đường, tôi mừng rỡ khi thấy em bật chiếc ô màu xám tro quen thuộc. Không hiểu sao tôi lại bị ám ảnh những hình ảnh ấy đến thế. Là khi em, một cô gái với dáng người nhỏ nhắn, với mái tóc dài uốn xoăn, đứng một mình trầm lặng bên bến chờ xe bus, cầm một chiếc ô nhàn nhạt màu, đôi mắt không ngừng kiếm tìm những chuyến xe bus mang số hiệu mà em cần. Có lẽ, với người khác đó chỉ là một trong số những hình ảnh giản đơn và dễ dàng bắt gặp ở đâu đó, nhưng với tôi thì khác, bởi lẽ chỉ cần nhìn thấy em với đặc điểm nhận dạng quen thuộc là chiếc ô màu xám tro trên đầu, tôi có thể nhoẻn cười rất vui.
2. Tôi may mắn được cùng em đi chung một tuyến xe bus quen thuộc, điều đó đồng nghĩa với việc nhà em nằm trên trục đường về nhà tôi, bởi bao giờ em cũng là người xuống xe trước, chỉ cách chỗ tôi cần xuống một vài trạm dừng. Có một dạo tôi thấy trong đôi mắt em có một nỗi buồn nhỏ, những lần len lén trút tiếng thở dài, rồi đôi mắt không còn sáng rỡ mà cụp xuống nhìn thật tội nghiệp. Những ngày ấy trời âm u và mờ nhạt, ánh nắng được ban phát xuống không quá nhiều, thay vào đó là những cơn mưa bụi tinh nghịch thấm đẫm vào áo người đi đường, thấm cả vào da buốt lạnh. Tôi và em đều là những vị khách đầu tiên lên xe từ những trạm dừng đầu tiên, vậy nên chúng tôi hay có dịp ngồi chung với nhau ở băng ghế phía cuối xe. Một vài lần tôi toan bắt chuyện với em, nhưng lại thấy mình hơi vô lý, cũng không có điểm chung nào đáng kể, đành ngồi im thin thít để nghe tiếng tim đập nhanh trong lồng ngực. Có lẽ tôi sẽ mãi im lặng như thế cho tới khi nỗi buồn của em lan tỏa rộng, chạm vào trái tim tôi khe khẽ nhói đau. Đó là lần em đưa tay lên gạt đi nước mắt trên má, khóc lặng lẽ ở băng ghế sau, ngay cạnh chỗ mà tôi đang ngồi.
- Cho em!
Tôi đưa cho em một túi khăn giấy nhỏ, chỉ là ngẫu nhiên hôm nay tôi ăn trưa ở canteen nên tiện tay cầm một túi mang đi, không nghĩ lại có lúc dùng đến.
- Cảm ơn anh ạ!
Em chìa tay đón lấy túi khăn giấy, đôi mắt mở to ươn ướt nước ngước lên nhìn tôi vẻ lạ lẫm.
- Là anh à?
Tôi cũng hơi giật mình, không biết tại sao tai đỏ lựng, cảm giác hơi ngại ngùng. Có lẽ tôi sợ em phát hiện ra khoảng thời gian dài trước đây tôi hay đưa mắt nhìn em len lén.
- À ờ…
- Em mượn vai anh chút nhé!
Cách mà em nói chuyện tự nhiên như thể chúng tôi đã quen biết nhau từ rất lâu trước đó, giống như hai người bạn thân thiết đi bên cạnh nhau, lặng lẽ ngồi bên nhau. Mà đúng là chúng tôi đã có thể biết nhau từ trước đó nếu như tôi không quá nhút nhát, cũng không quá ngại ngùng. Trước câu hỏi của em, tôi chỉ gật đầu.
- Ừ!
Nói rồi tôi chủ động đưa tay vòng ra sau khẽ khàng để đầu em tựa vào bên vai mình, cảm giác như một người đàn ông trưởng thành che chở cho cô gái của mình. Tôi bất giác thấy vui, niềm vui như bật tung ra từ một cái hộp nhỏ, chính là khối màu đỏ bên ngăn ngực trái không ngừng đập mạnh mẽ từng nhịp. Tôi cảm nhận em đang cố giấu một nỗi buồn lớn, những tâm sự ngổn ngang, nhưng tôi chỉ im lặng, cho đến khi em rời bến, chúng tôi vẫn im lặng. Em đứng ở cửa sau lúc chuẩn bị xuống xe, cầm chiếc ô màu xám tro trong tay, quay về phía tôi mỉm cười, môi cong lên một nụ cười thơ trẻ, hết sức tự nhiên, hết sức thánh thiện.
- Cảm ơn anh, Kính Cận!
Nói rồi xe dừng lại và em bước nhanh xuống dưới, lúc bấy giờ tôi vẫn ngỡ ngàng, em vừa gọi tôi là Kính Cận!
3. Sau lần đó em đột nhiên biến mất, tôi không biết lý do gì và tại sao, nhưng ngay ngày sau hôm tôi cho em mượn vai để khóc và em gọi tôi là Kính Cận, lúc lên xe tôi có bắt gặp một tờ giấy nhỏ, nét chữ con gái tròn tròn, lại hơi nghiêng rất dễ thương.
“Chào anh Kính Cận! Cảm ơn anh vì đã cho em mượn vai anh tựa vào và khóc ngon lành. Chắc anh không tin nhưng với em đó là hành động galant nhất quả đất. Thật ra anh em mình cũng biết nhau lâu rồi nhỉ, chỉ là chưa có dịp nói chuyện mà thôi. Tiếc là từ nay không được gặp anh nhiều nữa, vì em không còn đi chuyến bus này. Dù sao cũng thật vui vì có một người bạn xe bus đồng hành đáng yêu như anh, Kính Cận ạ!
Nếu gặp lại, anh sẽ làm quen với em chứ?
Ký tên: Ô màu xám tro”
Tôi bật cười lạ lẫm, mặc dù lúc đọc đến dòng chữ em sẽ không đi tuyến bus này nữa khiến tôi không khỏi buồn phiền. Vậy là ô màu xám tro của tôi đi mất, trong một buổi chiều mưa lạnh ngắt đến buồn tẻ. Hình như ngày mà tôi bắt gặp em đứng ở điểm chờ xe bus với chiếc ô màu xám tro là ngày tôi đuổi nỗi buồn đi đâu mất. Nhưng cũng giống như thế, ngày bất chợt em không xuất hiện nữa, tôi cảm thấy nỗi buồn thê lương không thể gọi tên lại quay trở về. Tôi vin vào một chữ “nếu”. Nếu tôi can đảm làm quen với em trước chắc có lẽ tôi đã biết có chuyện gì xảy ra với em, tôi đã không ngồi lặng im nghe em khóc mà không an ủi, dỗ dành lấy một câu nào, cũng không phải hối tiếc vì bây giờ không biết tìm gặp em ở đâu. Rõ ràng chữ “nếu” giăng ra cho người ta quá nhiều luyến tiếc. Chỉ có chữ “nếu” của em là khác đi đôi chút.
“Nếu gặp lại, anh sẽ làm quen với em chứ?”
Một lời ngỏ hết sức dễ thương khiến tôi không thể không tự gật đầu. Chắc chắn là tôi sẽ làm quen với em, khi mà tôi có cơ hội gặp lại em. Rõ ràng chúng ta đã tự bỏ qua cơ hội của mình rất nhiều lần, song mỗi lần muốn níu kéo lại cảm thấy rất đau lòng. Tôi tự thấy, tốt nhất hãy biết nắm bắt cơ hội ngay khi còn có thể, cuộc sống cũng hào phóng cho bạn khá nhiều lần sau nữa, nhưng không ai chắc chắn rằng lần sau sẽ tốt như lần trước, hoặc là không ai biết chắc rằng ở cơ hội lần sau bạn có còn phải cạnh tranh với ai nữa hay không. Tình yêu và cuộc sống vốn là như vậy, chỉ mở cửa cho những ai đủ can đảm và tự tin chấp nhận chúng, còn không, mãi mãi bạn chỉ là kẻ đứng bên ngoài luyến tiếc và không ngừng than thở.
Chuyện của tôi và cô gái có chiếc ô màu xám tro sau đó vẫn còn khá dài. Chỉ là nhân một dịp tình cờ tôi gặp em đi trên phố, ngồi sau một chàng trai, dù đinh ninh không biết đó có phải bạn trai của em hay không nhưng tôi vẫn thực hiện lời hứa của mình. Tôi tiến đến gần và gọi lớn:
- Hey! Ô màu xám tro!
Hình như đó cũng là một ngày nắng đẹp, em không đem theo bên mình chiếc ô màu xám tro như thói quen khi đi bus, nhưng tôi vẫn nhận ra em với mái tóc dài uốn xoăn, với nụ cười tươi và đôi mắt sáng lấp lánh.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét